Lại một mùa Vu Lan nữa lại về, trong khi triệu người đang nhớ tới bố mẹ, người thân thì tôi lại chỉ nghĩ đến đứa con trai đã mất được hơn 1 năm của mình. từ ngày con trai ra đi, cuộc sống của tôi chỉ toàn là trống vắng. mất con, tôi mất cả cuộc đời vì như nhiều bố mẹ khác chẳng ai chuẩn bị cho cái chết của con mình.

Con trai tôi lại phải ra đi mãi mãi do chính sự bất cẩn của những người làm mẹ như tôi. Hơn 1 năm pua tôi luôn mang nỗi đau không kể xiết này cùng với sự hối hận vô bờ.

Ảnh minh họa: Nguồn Internet

Sau kết hôn 1 năm thì cũng là lúc vợ chồng tôi đón con trai nhỏ chào đời. Ngay từ bé, con đã rất ngoan ngoãn và không hay ốm vặt. Chẳng thế mà bố mẹ đi làm cả ngày, con ở nhà với bà nội mà không nghe thấy tiếng con khóc. Chẳng ai nghĩ nhà tôi có trẻ con.

Khi con trai 19 tháng tuổi có 18 cái răng sữa thì tôi bắt đầu cho con làm quen với cơm nhão tán nhuyễn. Đến sau 24 tháng tuổi, con đã có 20 răng thì tôi tập cho con ăn cơm mềm. Khi thằng bé hơn 3 tuổi là nó đã ăn cơm rất thành thạo. Muốn con ăn nhanh, tôi thường chọn lọc các loại thức ăn dễ nhai nuốt hoặc băm nhỏ cho con.

Thấy cháu có thể đi mẫu giáo được rồi nên bà nội giao lại cháu cho vợ chồng tôi để về quê chăm ông. Thời gian ấy chúng tôi thay nhau đưa đón con đi học. Vào ngày cuối tuần tôi được nghỉ làm, 2 mẹ con ở nhà tự ăn uống và chơi với nhau.

Bình thường tôi chăm con rất cẩn thận và để ý tới từng tí một. Vậy mà thảm kịch vẫn xảy ra, thằng bé bị nghẹn cơm lạc vừng mọi người ạ.

Hôm ấy đến bữa nên 2 mẹ con tôi ăn trưa. Con tôi rất thích ăn cơm không chan canh, nó hay ăn cơm trắng với muối lạc vừng do tôi tự giã.

Tôi đã ăn xong 1 lúc mà con vẫn cầm bát tự xúc ăn chưa hết. Thấy vậy tôi để mặc con ngồi trong mâm tự ăn còn mình thì chạy đi tranh thủ ngâm chậu quần áo giặt.

Thời gian ấy chỉ khoảng 20 phút thôi mà khi puay vào nhà tôi đã thấy con nằm sõng soài bên mâm cơm, người cứng đờ, miệng còn ngậm cơm đang ăn dở. Tôi vội hô hoán hàng xóm cùng sang đưa con vào viện cấp cứu.

Thế nhưng khi vào đến viện, bác sĩ nói con bị nghẹt thở do ăn phải hạt lạc quá to do tôi giã còn sót. Cơm lại khô nên con nuốt không trôi. Các mạch của con đã có dấu hiệu yếu dần dù đã được thực hiện hô hấp nhân tạo.

Mất con tôi cứ như điên dại một thời gian. Dù người nhà chẳng ai trách cứ 1 câu vì cho đó là tai nạn, duyên của 2 mẹ con đến vậy nhưng tôi vẫn ân hận.

Giá như trưa đó tôi không để con ăn cơm 1 mình. Giá như tôi vào sớm hơn sẽ phát hiện con bị nghẹn thở khi ăn để vuốt cổ họng sơ cứu thì có lẽ con không xảy ra bi kịch ám ảnh tôi đến suốt cả cuộc đời thế này.