Nữa đêm dậy đi WC người con hết hồn khi thấy bóng dáng mờ mờ ảo ảo trên bàn thờ sau khi mẹ mất được 49 ngày

Hồn mẹ hiện về

Clip

CĐM cmt

CĐM cmt

CĐM cmt

Vì sao người xưa quan niệm người chết sau 49 ngày mới đi đầu thai?

Sự thật về 49 ngày theo quan niệm dân gian cho rằng linh hồn vẫn còn quanh quẩn. Có thể họ còn lưu luyến với cõi trần hoặc muốn nhắn nhủ với gia đình, người thân. Vậy trong triết lý đạo Phật, 49 ngày có thật sự tồn tại hay không? Hay đó chỉ là những sự tưởng tượng trong tín ngưỡng dân gian.

Tại sao lại có quan niệm 49 ngày?

Con người sau khi chết có phải là kết thúc tất cả? Liệu rằng linh hồn của con người còn tồn tại sau khi chết hay không? Có rất nhiều câu hỏi xoay quanh vấn đề này. Và đây là một vấn đề ngay cả khoa học hay các niềm tin tôn giáo đều chưa thể lý giải chính xác.

Theo quan niệm dân gian, sau khi chết, linh hồn lìa khỏi cơ thể và còn quanh quẩn nơi mình sống trong khoảng 49 ngày. Đây chính là khoảng thời gian quan trọng đối với người đã khuất. Trông khoảng thời gian này, linh hồn con người vẫn còn những lưu luyến, đau khổ với cuộc sống trần gian.

Nhiều người cho rằng linh hồn người đã khuất vẫn có thể biết được những hành động, suy nghĩ, nghe được tiếng nói của người đang sống. Sau 49 ngày, linh hồn đa số sẽ được đầu thai thành một kiếp sống khác.

Người muốn đầu thai trở lại thành người cần thực hiện ngũ giới và tam quy một cách trọn vẹn. Đồng thời, khi còn sống, người đó cần phải sống chân chính, không phạm tội ác, gian xảo, lọc lừa…

Quan niệm của đạo Phật về 49 ngày

Đạo Phật cho rằng chết không phải là hết. Linh hồn chỉ ở tạm thân xác hiện tại. Là sự chuyển tiếp từ thân xác này sang thân xác khác. Nếu người chết rơi vào giai đoạn trung ấm, họ chưa thể rời khỏi cuộc sống hiện tại, mà cứ quẩn quanh và lưu luyến. Linh hồn có thể cảm thấy tức giận, uất ức hoặc rơi vào trạng thái sợ hãi.

Theo kinh Phật, con người không trải qua khoảng thời gian 49 ngày sau khi mất. Khi quyên sinh, con người lập tức được tái sinh về cảnh giới. Những người ác, tụ nghiệp được tái sanh về địa ngục. Người sống thiện, tạo nhiều phước lành thì chết sớm được đầu thai.

Để người mất có thể được đầu thai, quan niệm của đạo Phật có nhiều điều ý nghĩa. Đó là gia đình, người thân nên ăn chay, niệm Phật, tụng kinh,…Từ đó, hồi hướng người mất sanh về cõi lành. Cộng với đó, gia chủ cũng nên hành thiện, tích đức, không làm điều xấu, sát sinh. Nếu mang thêm tội sẽ làm cho người chết khó có thể đầu thai theo cảnh giới tốt đẹp.

Sau khi người đã mất, gia đình và thân nhân nên tiếp tục tụng kinh niệm Phật. Đó là điều tốt nhất cho vong linh. Đây là sự thể hiện tấm lòng từ bi, bao dung của người Phật tử. Sau khi tụng kinh, người thân cũng nên cầu nguyện cho linh hồn được giải thoát.

Đạo Phật cho rằng chết không phải là hết. Linh hồn chỉ ở tạm thân xác hiện tại. Là sự chuyển tiếp từ thân xác này sang thân xác khác.

Sự giác ngộ, giải thoát là điều an lành nhất của con người

Theo quan điểm của Phật giáo, người muốn đầu thai trở lại thành người cần thực hiện ngũ giới và tam quy một cách trọn vẹn. Đồng thời, khi còn sống, người đó cần phải sống chân chính, không phạm tội ác, gian xảo, lọc lừa…Ngoài ra nên có sự sám hối với những sai lầm mình đã gây ra.

Cho dù thật sự có khoảng thời gian 49 ngày hay không thì điều quan trọng nhất vẫn là tâm thức của chúng ta lúc còn sống. Đó chính là điều quyết định ngã rẽ khi chuẩn bị được tái sinh. Sự giác ngộ, giải thoát cho chính mình, không hối tiếc với những gì đã làm chính là cách tốt nhất để tâm hồn thanh thản lúc ra đi.

Con người không còn phải vướng bận chuyện gì. Và linh hồn cũng không còn lý do gì để vương vấn nơi chốn cũ. Giả sử sau 49 ngày linh hồn vẫn chưa được đầu thai thì chuyện gọi hồn có nên hay không? Chắc chắn là không. Bởi lẽ, con người đã quên sạch quá khứ. Người chết cứ mãi vương vấn thân xác cũ hoặc lưu luyến người thân nên không chịu rời đi. Điều đó càng làm chậm trễ quá trình đầu thai.